Có những bóng người, lưng áo sẫm mồ hôi, tay ôm cây, tay cuốc đất, kiên nhẫn cùng đất mà dựng lên mầm xanh. Họ không kể công, cũng chẳng mong ai gọi tên. Chỉ cần cây đứng vững, cành ra lá, mùa sau nở hoa, thì những nhọc nhằn hôm nay cũng hóa thành niềm vui.
Đất cứng đến mấy, cuốc xẻng cũng rạch được lối cho rễ. Nắng gắt đến mấy, bàn tay người vẫn dỗ cây đứng yên, như dỗ đứa trẻ tập đi. Mỗi nhát cuốc, mỗi nhát xẻng, là một niềm tin nhỏ bé gửi vào ngày mai – nơi con đường rợp bóng, nơi hoa vàng ngả nghiêng trong gió.
Sau những ngày rã rời đôi vai, thứ họ nhận lại không chỉ là một hàng cây, mà là bóng mát cho người dừng chân, là bình yên cho con trẻ chạy nhảy. Ở nơi này, mầm xanh mọc lên từ mồ hôi, nhưng cũng mọc lên từ tình yêu dành cho đất và người. Và cứ thế, iD Junction dần lớn lên, bằng từng tán cây, từng nhịp thở xanh…